Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

truyen sex - Giá như em đừng yêu anh có quá

Phụ nữ xấu thì quyến rũ, đàn ông xấu thì hấp dẫn.

Phụ nữ xấu hấp dẫn nam giới tồi. Nhưng đàn ông xấu doc truyen sex, truyen hheo, truyen dam moi  lại hấp dẫn phụ nữ tốt.

day la noi dung footer

- Em yêu anh nhiều lắm!

- Giá như em đừng yêu anh nhiều quá, chỉ yêu anh vừa đủ thôi...

Đó là lời tôi nghe bồ nói sau khi đã khóc cạn nước mắt bởi anh ấy.

Người tôi yêu là một người tốt, hoàn toàn không phải một kẻ xấu xa hay ỷ lại gì.

Anh ấy yêu tôi rất nồng cháy và cuồng nhiệt.

Nhưng sau bít tất cả sự nồng nàn, cuồng nhiệt và đắm say mà anh ấy trao cho mình, tôi lại tự tay hoá tắt thở dần những xúc cảm ấy.



Anh ấy nói đúng, giá như tôi đừng yêu anh ấy nhiều quá, tiền yêu vừa đủ thôi, thì tôi đã không phải khóc nhiều như thế này. Khóc trong cô đơn, khóc trong đại vọng, khóc trong sự ghẻ lạnh và khóc trong vô vàn sự tủi nhục cô đơn côi.

Chỉ có một mình tôi còn lại sau rất nhiều dâng hiến, tiền còn lại một mình trong bóng tối với sự sợ hãi lớn lao bao phủ thân thể. Tôi bắt đầu hủy hoại mình. Hủy hoại bản thân để quên đi những cơn đau đang bóp nghẹt.

Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau, rất nhiều nỗi đau tâm linh hồn đang cắn vào thể xác. Những nỗi đau ám ảnh làm con tim tôi trở cho nên nhễ nhãi máu... Những cơn đau dồn dập bóp lấy trái tim non yếu ấy... Và giằng xé thân hình bé nhỏ của tôi.

Tôi không còn nhận ra mình nữa, tôi tiền biết một đứa con gái nào đó, trong hình hài bê bết này, đang cắn cho cánh tay của mình chảy máu. Răng nó lún sâu và da thịt, và nước mắt nó thấm đẫm những vết thương.

Để giảm đi những nỗi đau tâm vong linh hơn cả thấu xương buốt thịt, tôi tiền còn biết một cách độc nhất vô nhị thôi là tự cắn xé tấm thân này.

Tôi sợ cô đơn, rất sợ cô đơn...

day la noi dung footer

Năm tôi 15 tuổi, tôi yêu một người con giai hơn mình 2 tuổi. Anh ấy là thằn lằn nguồn cơn của tôi, rất lịch lãm, đẹp trai, phong trần và hấp dẫn nhưng vẫn chỉ là một... thằng bé.

Từ "thằng bé" áp điệu thích rất nhiều điều về một người đàn ông. Đó là tò mò, ham hố, nông nổi, thiếu suy nghĩ trong hành động và vô bổn phận trong việc làm.

Nếu một "thằng bé" được giáo dục tốt sẽ sợ hãi những hậu quả ác hại sau khi nó nhìn thấy việc mình làm thật sự tệ.

Nhưng tôi không yêu một "thằng bé" được giáo dục tốt, tôi yêu một thằng bé được giáo dục tồi, hay đúng hơn là một thằng bé vô giáo dục. Nó cảm thấy hể hả với những "hậu quả" và thường xuyên xem đó là "thành quả". Nó nhả nhớt với nỗi đau nó gây ra cho người khác và lấy làm sung sướng với những việc không tốt mà mình làm. Nó là một "'thằng bé" quá trớn trong xúc cảm và hung tợn trong hành động.

Phụ nữ xấu thì quyến rũ, nam giới xấu thì hấp dẫn.

Phụ nữ xấu quyến rũ đàn ông tồi. Nhưng đàn ông xấu lại quyến rũ phụ nữ tốt.

Thế nên, tuần tự rất nhiều người sa vào lưới tình của thằng bé 17 tuổi. Bởi những cô bé 15 tuổi thì không biết nhiều và cũng chẳng biết điều, tiền biết yêu và ngu ngốc ngớ ngẩn với ái tình đó.



Chưa kể cái con bé 15 tuổi đó lại là một đứa ngu ngốc vô luận tuổi tác như tôi.

Tôi chẳng thể kể chi tiết rằng người thương tôi khi đó đã cưỡng hiếp tôi như thế nào, bởi chưng thật sự thì đó có được xem là hành vi hiếp dâm hay không thì tôi cũng hoàn toàn không rõ nữa.

Tôi đồng cân biết rằng lúc đó, tôi cũng chẳng phản nghịch ứng gay gắt lắm với việc người đó đè lên người mình dù cho rất khó chịu, thậm chí ghê tởm và cảm giác đau đớn. Tôi không kháng cự vì chưng tôi sợ. Không phải sợ ba má biết, không phải sợ thầy cô hay, không phải sợ bằng hữu cười, không phải bởi vì sợ bất kỳ người nào trên dương trần này. Mà neo đơn giản đồng cân do tôi sợ, nếu tôi làm phản kháng, người ấy sẽ bỏ tôi mà đi. Tôi sẽ sống sao trên thế cục này nếu thiếu đi người ấy?

Tôi biết người ấy đã làm như thế này, không đồng cân với một mình tôi mà còn với nhiều đứa con gái khác nữa.

Đó là trải nghiệm.

Con trai mới lớn cần thật nhiều trải nghiệm. Tôi đã cố kỉnh "lừa đảo" suy nghĩ của mình như vậy. Thật may mắn, tôi đã "lừa đảo" bản thân rất thành công... để nhẫn nhịn một thằng nam giới khi bản thân tôi còn quá bé nhỏ.

Sau này, tôi luôn nói với những đứa em nhỏ tuổi hơn mình rằng, người nam giới đầu tiên, mối ngành ngọn của một người con gái rất quan trọng. Bởi thạch sùng ngành ngọn ảnh hưởng hết sức lớn lao tới tư duy và suy nghĩ của đứa con gái đó về ái tình và về đàn ông.

Và bởi vì vì, tôi đã có một khởi đầu lệch lạc, một thạch sùng ngọn ngành phụ bạc hại với một người đàn ông ích kỷ, nhỏ mọn, lăng loàn và xấu xa, nên tôi đã có một sự trưởng thành sai lầm, một nhận thức sai lầm về ái tình và cái nhìn lệch lạc về đàn ông.

Song, tôi luôn xem điều mình nhìn nhận là chân lý. Bởi bởi chưng nam giới đều tồi và ái tình nào cũng sẽ như thế, thành thử tôi chấp thuận nó, không phản kháng nó.



Quay lại với nhân tình trước tiên của tôi, cái người đã làm tôi đớn đau không đồng cân một lần mà rất nhiều lần trong suốt thời kì nửa trẻ nít nửa thiếu nữ ấy, anh ta đã bỏ tôi rất sớm sủa. Nhưng thời gian tôi yêu anh ta không dừng ở khi anh ta bỏ tôi... Nó kéo dài, rất dài rất dài sau đó....Thời gian được tính bằng... hàng năm ròng.

Tôi cứ thầm lặng yêu người đó, dõi theo người đó, lo âu cho người đó và đợi chờ người đó.

Khi nghĩ lại, tôi chợt thấy mình giống như một cái máy thủ dâm tự động.

Một người bạn của tôi ở Hawaii có lần khoe với tôi rằng, ở đó, người ta mới lắp một xê ri danh thiếp máy thủ dâm tự động tại nhà vệ sinh nam. Mỗi lần "giải quyết nhu cầu đâm ra lý" ở cái máy này thì người sử dụng sẽ phải trả vào máy 1 đô la. Bạn tôi gọi cái máy đó là thứ kỳ diệu dành cho mấy thằng vô gia cư và ăn mày.

Sau này, khi nghĩ tới tình nhân đầu tiên, tôi thường xuyên thấy anh ta là ăn mày, còn tôi là cái máy thủ dâm tự động nằm trong nhà vệ đâm đó. Thật khốn khổ thân khi yêu một người mà hoàn toàn mập mờ không biết anh ta có yêu mình hay không. Bởi vì nam giới nói yêu khi đang lên "đỉnh" thìa là điều không tin được. Anh ta đồng cân nói yêu tôi được mỗi lúc anh ta sướng.

Có chúa cũng chẳng biết do sao tôi yêu một người nam giới chỉ đến với tôi vì chưng tình dục, và đến với hàng chục con khác cũng đồng cân vì chưng cái na ná như thế thôi.

Nhưng tóm cổ lại, tôi đã rất yêu anh ta... Một tình yêu mà tôi nghĩ rằng mình chẳng thể dứt ra.

day la noi dung footer

Nhưng tôi vẫn dứt ra được.

Nói như thế quả thật chẳng xác thực lắm.

Bởi tôi không tự dứt ra được.

Mà là anh ta dứt tôi ra và vứt tôi đi bằng được.

Anh ta đính hôn.

Và tôi chôn chân trong nỗi đau đó một cách đớn hèn.



Trời mưa, sấm chớp đùng đoàng. Tôi đứng với nỗi đau hé miệng toang hoác hoác, xót xa doc truyen sex, truyen hheo, truyen dam moi vô bờ bến dưới cơn mưa như tê tê nước và khóc... Khóc trong câm nín để nước mưa hòa tan nước mắt tôi.

Anh ta biến mất khỏi thế cuộc tôi như chưa bao giờ xuất hiện, tiền để lại một câu nói còn nguyên xi hình vết chém rằng: "Anh yêu cô ấy!". Khi đó tôi 20 tuổi.

day la noi dung footer

Trong một thời gian ngắn tôi cặp kè với rất nhiều người đàn ông. Ngoài yếu tố ngoại hình tôi không quan hoài nhiều lắm về phẩm chất. Bởi đối với tôi, đàn ông hẳn là không có một phẩm chất nào cần phải tìm tòi và đáng xem trọng.

Dù ngoại hình khác nhau, cách cư xử và bộc lộ khác nhau, thì chúng vẫn có chung khá nhiều điểm tương đồng: máu lạnh, dã man, lăng nhăng và nhăng nhít gái điếm thõa.

Tôi không có khái niệm phụ nữ là đĩ. Nhưng tôi có khái niệm thằng điếm thằng phò.

Đàn ông được tôi xem là con người thì chẳng có thằng nào cả. Bố tôi thì tôi xem là bố, anh em thì tôi xem là anh em, tôi không gọi họ là đàn ông, thế thành ra tuy họ giống đàn ông, nhưng gia tộc không phải nam giới với tôi, nên họ vẫn là con người.

Thực ra, không phải là tôi không muốn yêu, mà không một người nam giới nào cho tôi cơ hội để yêu họ. Họ có những hành động quá đà, có những biểu thị khiếm nhã và cả cách cư xử lố lăng, trong khi tôi thì yếu ớt trong niềm tin, thiếu thốn trong hy vọng và kỳ thị ở đàn ông.

Và rồi, để có được một cái gọi là tình yêu, tôi cũng đã chấp thuận một người, ưng đến cam chịu bít tất cả những nỗi đau mà sau sự chấp nhận trước nhất ấy, người đó liên tiếp giáng xuống đầu tôi.

Tôi không biết đàn ông nghĩ gì, tôi chẳng hiểu họ được bao nhiêu. Tất cả những gì tôi biết là chiều chuộng họ và cam chịu họ.



Tôi bị tình nhân sau này của mình đánh rất nhiều vì chưng tôi... nói quá ít. Bởi do tôi.... luôn mỉm cười. Bởi vì.... tôi thánh thiện đến mức giả tạo ( theo cách mà anh ta thấy ) và tôi còn bị đánh bởi chưng vì... tôi không hề làm phản kháng.

Rồi tôi bị nhân tình cắm sừng vì... không biết cách ghen tuông. Tất nhiênn rồi, làm sao tôi ghen được khi tôi thường xuyên nghĩ nam giới hiển nhiên phải nhăng nhít như thế.

Thật lạ thường đúng không? Số phận thật lạ lùng và cuộc thế thật quá nhiều thứ quái gở!

day la noi dung footer

Có một thiên thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc đó, kéo tôi ra khỏi đám bùn đen không xúc cảm của những chuỗi ngày đũa tối nọ.

Có một thiên thần đã làm việc mà tưởng như chẳng thần thành nào làm được, đó là thắp sáng lên trong tôi ngọn lửa về một thứ tình cảm thiêng liêng đã lụi tàn và niềm tin vào những người đàn ông tốt.

Tôi không còn gọi đàn ông là thằng đĩ thằng phò, không còn xem họ như đám súc đấu vật nữa....

Anh ấy, thật sự đã làm được một điều động kỳ diệu đối với cuộc thế tôi.

Anh ấy rất nhẹ nhàng, dịu dàng và lãng mạn. Rất ân cần chân tình và rõ ràng.

Tôi yêu anh ấy.

Tôi như được tái sinh.

...

Nhưng rồi một ngày, anh ấy đến và nói với tôi rằng:

- Anh cảm thấy rất mệt mỏi!

Tại sao? Tại sao? Em yêu anh nhiều thế cơ mà. Em lo lắng cho từng centimet trên cơ thể và tâm linh hồn anh. Em hiểu anh. Em biết anh muốn gì và luôn làm điều anh muốn.

- Đúng thế, anh mệt mỏi bởi vì em yêu anh đến nỗi anh không thở nổi. Em quá tốt và quá yêu anh làm cho anhh không biết phải yêu lại em như thế nào. Làm cho anh mệt mỏi tới nỗi không biết phải yêu em ra sao.



Tôi đã sai!

Có biết tôi sai từ đâu không?

Tôi sai từ việc dùng cách yêu người này để yêu một người khác.

Bởi bởi vì tôi đã từng bị bỏ rơi, bởi chưng tôi đã yêu người nhăng nhít và chẳng yêu mình. Nên bởi vì thế tôi yêu tình nhân tôi thiết tha bằng cách yêu kiểu "rút kinh nghiệm" từ những người trước của mình.

Tôi sợ bị bỏ rơi trong khi anh ấy không hề như những người trước, chưa từng và không bao giờ có ý định bỏ rơi tôi. Nhưng nỗi sợ hãi mất đi anh ấy như những người trước, khiến tôi trói buộc anh trong quá nhiều sự quan tâm, ân cần và chu đáo.

Bởi vì chưng nhân tình cũ muốn tôi ghen. Yêu người tôi yêu tôi lại ghen mù quáng, trong khi anh không xem ghen là yêu, anh xem ghen là sự thiếu tự tín của tôi đối với bản thân mình.

Và nhiều rất nhiều điều sai tôi đã làm khi yêu anh nữa. Quá chiều chuộng anh khiến anh đổi thay bản thân mình. Tôi yêu anh quá nhiều làm anh yêu tôi chẳng được bao lăm với tốc độ cuồng điên vũ bão ấy. Anh cảm thấy anh thụt lụt và đơn độc trong ái tình này.... Và anh mệt mỏi.

Khi một thứ quý phải chi ngạc nhiên tới với mình, ai chẳng muốn bao bọc nó thật kỹ. Nhưng một khi thứ quý chớ chi đó không phải là một đánh vật vô tri thì sự bao bọc đó sẽ làm cho nó chẳng thể nào chịu đựng nổi.

Tôi buồn bã và thật sự đau đớn, tầng lớp da của tôi như tróc ra khỏi cơ thể bởi chưng cảm giác hoang mang không thể biết mình phải làm gì. Thực ra tôi vẫn trách anh, dù cho tôi có hiểu, nhưng trách cứ vẫn là bản tính của phụ nữ lắm điều.

Tim đau, ngực dẫy dụa khóc quằn. Nỗi sợ hãi gần như chiếm và đánh bại liệt hoàn toàn lý trí.

Nếu anh rời bỏ tôi, tôi sẽ chẳng thể đi nổi con đường này. Niềm tin mới hôm nao được đốt cháy, sẽ vĩnh viễn đồng cân còn lại tàn tro rơi rụng.

Tôi sợ vớ cả những điều đó. Sợ hãi hết sức cảm giác bó buộc của cô đơn. Đừng bao giờ yêu một người theo cách mà ta đã từng yêu một người... khác... Bởi vì làm như thế, ta sẽ mất người đó....



– Anh à, em sẽ không yêu anh nhiều quá, sẽ đồng cân yêu anh vừa đủ thôi. Thế thành thử anh đừng rời xa em nhé!

- Không phải để em khóc, không muốn để em đau mà vì chưng anh luôn muốn ở bên em, không muốn rời xa em, thành thử anh mới nói ra cho em hiểu, để anh có trạng thái yêu em nhiều hơn...

- Em sẽ không bỏ cuộc dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

- Em không cần phải cho anh biết điều động đó.

- Oh, em hiểu. Bởi vì... đôi khi... phụ nữ xấu xa mới là đàn bà quyếndoc truyen sex, truyen hheo, truyen dam moi  rũ!

Chúng tôi đã chọn cho mình một khoảng lặng. Một trạm nghỉ chân trên cả đoạn đường dài. Đầy rẫy những sợ hãi, học yêu một người ít đi, còn khó khăn hơn gấp nhiều lần phải yêu người đó nhiều lên...

Thả lỏng ra... và rồi nắm lại thật chặt!

..................................

– Anh rất yêu em!

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

truyen sex - Lần cuối anh viết

Anh ấy tên là Đ anh là một con người rất vô tư lự và vô dụng :') từ lúc còn bé doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi anh đã biết quậy phá thường xuyên làm cho người khác phải buồn và thậm chó là ghéc bỏ a . Nhưng anh vẫn vô tư không nghĩ suy gì cho người khác mà chỉ nghỉ đến anh . Trước đây anh là người tính tình rất con níc và luôn mang một niềm tin ngây thơ vào cái mà người ta gọi là mãi mãi , anh cứ mang cái nghĩ suy đó suốt 13năm trời ơi . Chuyện không có gì để nói cho đến khi năm đó anh 13t năm đó anh còn rất nhỏ và rất quấy nhiễu trong trường tui nhớ năm đó anh quậy phá tới nỗi bị loại ra khỏi lớp bán trú chân . Anh xếp vào một cái lớp hoàn trả toàn xa lạ đối với anh và anh được ngồi kế một cô bạn anh không biết đây là một bước ngoặc cho con đường thế hệ của anh . Ngay ngay đầu vào lớp anh đã bị thôi miên do ánh mắt và nụ cười của cô . Bây giờ thì anh đã biết yêu một tình yêu đầu đời đời kiếp kiếp của anh . Trong suốt trên dưới thời kì yêu anh phải rơi rất nhiều giọt nước mắt , không phải là những giọt nước mắt vui sướng hay là những giọt nước mắt hạnh phúc mà đích thị là những giọi nước mắt thương đau .TRong trên dưới thời kì yêu anh anh cắn răng mà chịu đựng những đau khổ mà cô đã trao cho anh nhưng anh ấy vẫn ngu ngốc căm níc mà chịu đựng một mình bởi vì sợ nói ra cô sẽ buồn :') a vẫn chịu đựng và bỏ qua những điều động đó đễ yêu cô nhưng rồi đến một ngày vẫn như thường lệ anh vui vẻ nhắn tin cho cô , nhưng hôm nay cô trò chuyện lạnh lẻo với anh đột nhiên cô nhắn cho anh mà anh đọc trong nước mắt '' tạm biệt nha'' anh như tắt nghỉ lặng giây phút đó , anh đã cố níu kéo nhưng cô tàn ác bước ra khoi thế cục anh , cô đã đễ lại một vết cắt khá sâu trong tim anh . Từ hôm đó anh ít nói chuyện với những người xung quanh anh đã phải tập đi một mình và học cách quên một người và những kỉ niệm đẹp trong một thời kì dài . 
Cho đến một ngày tựu trường cuối tháng 8 anh bước vào cái lớp mà đã thân thuộc đối với anh và cả những kỉ niệm về cô nguồn cơn năm đó anh ở lại lớp :D . Anh đã quên được thằn lằn tình đầu và tiếp tục những ngày thánh ngân thơ cho đến khi a bị rung động trước 1 cô gái cùng lớp mà anh không biết đây là cô gái sẽ là người thứ 2 bước vào thế cục anh . Anh và cô ấy quen nhau do cô là người đã giúp anh đứng dậy thành ra anh rất yêu thương xót cô anh lo âu từng chút một cho cô . Mặc dầu nhà anh khá xa với nhà cô nhưng anh vẫn nỗ lực bền chí đưa rước cô đi học chung vẫn yêu thương xót cô hết lòng trong 9tháng quen nhau , lúc đó anh vẫn còn tin vào cái gọi là mãi mãi . Anh và cô yêu nhau cho đến hôm cô đi chơi cùng gia đình nhưng trong 1 lúc mềm lòng cô đã rời xa anh để đi theo một người khác . Anh vẫn thơ ngây không biết và trong thời kì cô đi chơi ở nhà anh rất nhơ cô anh đã vẽ một bức tranh cho cô anh muốn tạo bất thần cho cô khi cô đi chơi về . Nhưng rồi người tính không văn bằng trời đất ơi tính , hôm cô về anh nhắn tin đầy yêu thương cho cô anh vẫn vui vẻ mà không biết chuyện gì sẻ xãy ra với anh trong những phút tới và rồi cô đã trả lời tin nhắn của anh nhưng tin nhắn không theo mong muốn của anh , cô tl '' mình tạm biệt nha'' anh đọc xong tin nhắn đó anh như bất động anh mỉm cười trong nước mắt va trả lời '' ừ hỉu rồi :') '' ngày qua ngày anh vẫn nhắn tin với doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cô trò chuyện với cô như lúc còn bên nhau vì đó đã là thói quen của anh . Anh hẹn cô ra đễ tặng món quà cuối cùng của anh , nói vậy ôi thôi chứ anh hẹn ra đễ anh níu kéo cô . Anh và cô ngồi trò chuyện với nhau rất lâu anh chèo kéo nhưng rồi cô lạnh lẻo quay lưng bước đi trước những giọt nước mắt của một người mà cô đã từng yêu :') anh đứng một mình ở góc tối đễ nghĩ suy những gì đang diễn ra . Anh chầm chậm đạp xe về nhà . Đường về nhà anh bữa nay sao nó dài lê thê . Sau ngày định số đó anh đã thức trắng hằng đêm bởi vì mỗi lần anh nhắm mắt xuôi tay anh lại nghĩ đến cảnh cô và người mới bên nhau , cứ mội lần như vậy nước mắt anh lại chãy ra ướt gối . Trong những ngày đó anh được sự khích lệ của bạn hữu thành ra anh đã khá hơn rất nhiều không còn thức khuya không còn suy nghĩ , anh cũng đã biết học cách tàn nhẫn với người khác . Anh quen nhiều cô quen rồi lại tạm biệt , hằng đêm anh nằm nghĩ suy có phải mình quá tàn ác không , anh không giống như những người khác luôn luôn reo khổ đau cho người khác và anh đã trở lại với con người thật của anh anh không còn quen ai nữa không còn reo khổ đau cho người khác . Thời gian lặng lẽ trôi qua vào cuối lề đường lớp 9 anh bán vé show nhạc anh bán cho bạn hữu anh , tối hôm đi coi show nhạc anh vui cười vong hồn nhiên với bè bạn anh mà anh không biết sẽ có 1 người trong những người đó sẽ là người thứ ba bước vào thế cuộc anh .... 2 tuần sau khi coi show nhạc . có cô bạn đã nhắn tin nói chuyện với anh quan hoài anh đủ điều động , lúc đầu anh cảm thấy rất phiền toái nhưng rồi cũng đã trở thành một nếp . Cô đã yêu anh từ lúc đó, cô đã dùng man di cách đễ gợi í cho anh biết là cô yêu anh nhưng nào hay anh quá ngốc so với qui định a nh vô tư nghỉ đó đồng cân là một câu nói hay thành ra bạn anh gửi anh xem . Cô rất bực và đăng những dòng stt và mong anh sẻ biết được '' người gì đâu mà ngu dữ vậy không biết người ta đã nói tới như vậy rồi mà còn không hỉu'' anh thơ ngây tò mò nhắn tin hỏi cô là nói ai vậy =)) cô tức muốn điên và nói là thằng kia kìa . Thời gian trôi qua cũng tới ngày vào học anh học một trường cô học một trường . Ngày khai giảng anh rủ cô đi chơi chung với anh với bạn anh và cô đồng ý . Anh nhờ bạn anh lên rước nhưng cô không chịu cô đòi anh lên rước . Ngày đó anh và cô vui vẻ bên nhau cho đến lúc bọn họ vào quán karaok bạn anh nói rằng cô yêu anh nhưng anh không tin , anh đã thử cô . Anh nằm lên đùi cô mà cô không một tẹo kháng phản kháng :''> . Tối đó về anh và cô vẫn nhắn tin chuyện trò vui vẻ với nhau anh suy nghỉ có lẽ nào mình đã yêu nhỏ này anh vẫn trò chuyện bình thường với cô . Một lúc sau anh nhắn cho cô '' ê hình như t đã yêu m rồi :''> '' cô vui vẻ trả lời anh '' ừ t cũng yêu m mất rồi'' và rồi ngày 6/9/2013 cô đã chính thị thức là người thứ 3 bước vào đời anh . Anh và cô như 2 đứa con níc anh thì lúc nào cũng cầm điện thoại bên tay đễ nhắn tin với cô và anh đã cười nhiều hơn từ lúc đó . Anh và cô yêu thương xót nhau hết dạ từng tháng vào đúng ngày 6/9 gia tộc trao cho nhau những tin nhắn yêu xót thương . Sau cái tháng kỉ niệm 8 tháng yêu nhau của họ , họ đã bao biện nhau nhiều hơn anh thì không dám nặng lời với cô vì chưng sợ cô buồn . Họ cãi nhau nhưng anh vẫn là người phải mở lời xin lỗi mặc dù anh đúng bởi chưng anh không muốn sỉ diện của một thằng con giai lấy mất đi những thánh ngày hạnh phúc của anh . Trong suốt thời gian yêu nhau cô có những lời nói không hay đối với anh nhưng anh vẫn chịu đựng và mĩm cười rộng lòng dung thứ cho cô . Họ yêu nhau anh thì quan hoài cô rất nhiều nhắc nhở cô từng chút và rồi cái gì đến nó đã đến ngày 27/7/2014 cái ngày mà anh không bao giờ nghĩ đến . Hôm đó anh thấy cô nói chuyện với ý trung nhân cũ trên Facebook và cô xóa đi anh biết anh đã nói khéo với cô '' vợ dấu anh chuyện gì thì dấu thường xuyên nha đừng để anh biết'' vừa nói xong nhà anh húi điện , tuồng như ông trời đất muốn chia xẻ hai người . Một lâu sau nhà anh có điện lại anh lật đật mở zalo để xem tin nhắn nhưng không như anh mong một dòng chữ đậ thẳng vào mắt anh '' từ biệt nha anh'' anh liền hỏi cô ta lý vì cô ta hờ hững nói '' em không còn tình cảm với anh'' :') và anh ấy tắt nghỉ lặng đi từ giây phút đó anh cầm điện thoại trên tay mà nước mắt anh cứ rơi .Nước mắt anh rơi bởi cô đã lấy đi nhưng yêu thương những niềm tin của anh . Anh đã dùng cả một sỉ diện của thằng con giai đễ nài xin đễ chèo kéo cô về bên anh nhưng cô hững hờ nói '' anh hãy tôn trọng quyết định của em'' , anh đã thôi van nài chèo kéo cô . Từ hôm đó anh ít cười đi hầu hạ như là anh không còn cười nữa hằng đêm anh thức anh nghĩ suy su nghĩ về tâm tính của anh anh đã quá trẻ em thành ra đã đánh mất đi người mà anh yêu thương . Anh đã mất đi một tình yêu mà anh đã từng nghĩ đây sẽ là người con gái chung cuộc trong đời anh . Đến bữa nay anh đã nhận ra điều mà trước đây anh đã tin vào nó là KHÔNG CÓ GÌ LÀ MÃI MÃI và anh nghĩ anh cần một nhân tình con người và tính tình của anh chứ không phải anh cần một người vì cái tâm tính của anh mà rời xa anh . Và doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi rồi bữa nay anh đã trưởng thành hơn sau những vết thương mà những người đã từng cho anh ấm áp từng cho anh nụ cười . Hôm nay tương lai và những ngày sau nữa anh sẽ không còn dám yêu thêm một ai nữa vì chưng những vết xót thương đó đã quá đủ đối với anh :') 
28/7/2014 , 04:00 

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

truyen sex - Tình yêu và lý trí

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng hết sức chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất :"Nào danh thiếp bạn, tôi xung phong làm người tìm, danh thiếp trốn đi nhé!".




      Lí Trí đứng tựa vào một gốc cây cổ thụ và bắt đầu đếm :" Một, hai, ba...", tiết hạnh và thói xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp. Dịu Dàng nấp sau mặt trăng. Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng Nàn trốn ở cung Quảng Hằng. Nói Dối giấu mình phía sau tảng bần tiện nằm bên dưới một hồ lớn. Tham Lam trốn mình trong một bao tải,vv...


      


      Và Lí Trí đếm đến bảy mươi... tám mươi...chín mươi. Lúc này, bít tất cả đều tìm được cho mình chỗ ẩn nấp, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu chẳng thể tìm cho mình một chỗ để trốn, và đó cũng lí giải vì chưng sao thật khó khăn để giấu giếm Tình doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi Yêu trong trái tim mình.


      


      Khi Lí Trí đếm tói một trăm, Tình Yêu nhảy cực kì vào một bụi huê hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố kỉnh nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm hấp dẫn của những đóa hoa hồng...


      


       Lí Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy trước hết do Lười Biếng không đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ ẩn nấp tốt. Sau đó tuần tự Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến...cũng được tìm thấy, tiền trừ tình yêu. Ghen gét vói Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai Lí Trí: "Tôi biết bụi huê hồng đang ẩn che giấu bạn Tình Yêu đấy".


      


      Lí Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lí Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu, bèn dùng một cành cây và dừng lại khi trái tim của lí trí bị những gai hoả hồng làm cho rỉ máu. Tình Yêu xuất hiện vời hai tay ôm mặt và hai dòng máu chày ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lí Trí đã làm hỏng hóc đôi mắt của tình yêu.


    


      Lí Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm chi đây? tôi phải làm chi đây? Tôi đã làm cho bạn mù làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?". Tình Yêu nói:" Bạn chẳng có cách nào làm cjo tôi thấy đường trở lại. Bây doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi giờ nếu bạn muốn giúp tôi hãy làm người dẫn đường cho tôi ". Và đó cũng là lý bởi vì sao ái tình là mù quáng và thường xuyên đồng hành cùng lí trí.

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

truyen sex - Em định vứt anh thực đó à

Gần 1 tháng nay, hai người giận nhau. Cũng chẳng biết căn nguyên vì chưng đâu. Vì anh doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi vô tâm, vì chưng anh chẳng telephone hỏi thăm, bởi chưng anh nói toàn câu hờ hững khiến Huyền giận. Những chuyện bào chữa nhau như thế này vẫn thường xảy ra. Hai người cũng đã yêu nhau gần 5 năm, do sự thế giận hờn vu vơ kiểu này không phải là điều động gì mới mẻ. Nhưng lần này thì khác, có cái gì đó khác lắm. Huyền làm căng bởi vì cái sai thuộc về anh. Cả một tuần trời đất ơi anh không điện thoại, không nhắn tin. Đã vậy, mỗi lần Huyền điện thoại anh đều nghe với giọng khó chịu. Cô cảm thấy bị tổn thương. Lẽ nào yêu nhau lâu lại cho người ta cái quyền được vô tình như thế. Càng yêu nhau lâu càng cần phải làm mới tình yêu mới đúng. Vậy là Huyền giận dỗi.



Mọi lần, cùng lắm tiền 3 ngày anh sẽ lại tìm đến Huyền mà ôm chặt lấy cô, thơm lên má cô âu yếm để làm lành. Cô dù rằng có giận đến mấy thì cũng sẽ cười xòa với anh ngay thôi. Nhưng lần này, 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày trôi qua… anh vẫn hoàn trả toàn bặt vô âm tính. Và rồi 3 tuần trôi qua, một con số phận không tưởng từ ngày hai người xa nhau đến giờ. Huyền cũng muốn tìm anh, để hỏi xem rút cuộc anh đang coi thứ tình cảm của hai người là gì mà bỏ mặc nó như vậy. Nhưng Huyền lại không cho phép mình được xuống nước trước. Cô không thấy mình sai. Cô cần anh một lời áp điệu thích. Không phải đồng cân bởi vì sự vô tâm, mà còn vì chưng buổi chiều hôm ấy, anh chở một cô gái ôm eo anh đi ngang văn phòng của cô…



Ngày hôm nay, anh hẹn Huyền tới quán cà phê này để trò chuyện sau hơn 3 tuần im lặng. Chỉ một cuộc hẹn như thế thôi đã khiến Huyền dự cảm không lành. Nếu anh muốn làm lành, anh sẽ chọn một nơi có thể thoải mái ôm cô vào lòng chứ không phải đến cái chỗ mà hai người đồng cân có thể ngồi đối mặt nhau. Lẽ nào anh muốn… Huyền nhắm chặt chẽ mắt lại không dám hình dung điều động đó. Dù giận anh nhưng chưa bao giờ cô nghĩ sẽ rời xa anh.











- "Anh đã dành 3 tuần qua để suy nghĩ về tình cảm của chúng mình. Mình chia tay đi"



Cuối cùng thì câu nói mà Huyền sợ nhất cũng đã vang lên. Cô vẫn giữ sự bình phẩm tĩnh:



- "Lí do?"



- "Vì anh hết yêu em rồi. Anh không có cảm giác hạnh phúc khi bên em nữa thành thử từ biệt sẽ doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi tốt cho cả hai.



- "Giờ anh chỉ có cảm giác với cô gái ôm eo anh vào buổi chiều thứ 7 cách đây 3 tuần đúng không?



- "Em đã nhìn thấy rồi à? Nếu vậy, anh cũng không muốn giấu em nữa. Đúng là như vậy đó…"



Huyền thấy tim mình đau, thấy khó thở và tức ngực. Nhưng cô không khóc. Từ nhỏ, Huyền có một sự gan liền đến cọ lạ. Cô có thể khóc như mưa khi ở trong phòng một mình nhưng những lúc cần mạnh mẽ, Huyền sẽ không rơi một giọt lệ.



- "Ok. Chúc anh hạnh phúc!"



Huyền đứng dậy ra về. Cô bước thật nhanh ra khỏi quá. Phía sau lưng cô, anh đứng bật dậy nhìn theo. Dường như anh muốn lao theo để giữ chân cô lại. Nhưng có điều động gì đó ngăn anh lại.



day la noi dung footer**



Tan làm, Huyền lặng lẽ đi bộ về nhà. Hôm nay cô làm tối và chiếc xe tự dưng bị hỏng hóc nên chẳng còn danh thiếp nào khác là để nó lại tại văn phòng. Hơn nữa, Huyền muốn được đi dạo một mình trên con đường quen thuộc. Nó cũng không quá xa, đi dạo sẽ mang lại cho cô cảm giác thư thái và yên phẩm bình hơn.



Đã hơn 3 tháng kể từ ngày cô và anh chia tay. Huyền đã trải qua những tuần nằm bẹp trong nhà khóc hết nước mắt. Huyền đã từng hận, từng trách cứ, cũng cừng muốn lao tới tìm anh để nói: "Em không chịu tạm biệt đâu”… Đi qua hết những cảm xúc đó, giờ đây Huyền phẩm bình thản đối mặt với cuộc đời. Nếu hỏi cô đã hết đớn đau chưa thì Huyền sẽ nhan chóng trả lời: "Em ổn”. Nhưng nếu câu hỏi là: "Em đã hết yêu chưa?” thì Huyền tiền biết im lặng. Cô cần thời kì lâu hơn để đáp dứt khoát câu hỏi đó…











Huyền đi dạo đủng đỉnh trên con đường quen thuộc. Cô nhớ những ngày đi làm tối thế này, không bao giờ anh để cô tự đi. Anh sẽ đèo cô đi làm, tối quay lại đón. Hai người sẽ đi lòng vòng hít thở bầu không khí trong lành này. Nhưng giờ thì cô tập nếp làm mọi rợ thứ một mình. Dù có chênh vênh buồn nhưng mãi rồi cũng quen thôi.



Huyền mở chiếc phôn ra nhìn đồng hồ. 11h đêm. Mọi khi tầm này, anh sẽ điện thoại, nhắn tin nhưng giờ thì chiếc telephone vẫn im lìm. Có đi chăng nữa là cuộc gọi nhỡ của mẹ cô bởi chưng lo lắng khi thấy cô về muộn. Thế rồi Huyền hốt nhiên giật mình vì chưng tiếng phanh xe bên cạnh:



- "Em lên xe đi, muộn rồi đấy, đi về muộn thế này nguy hiểm lắm”.



Không cần nhìn Huyền cũng biết người vừa nói câu đó là ai. Giọng nói của anh có nhắm mắt xuôi tay lại Huyền cũng nhận ra được.



- "Không cần đâu, cũng sắp về tới nhà em rồi”.



- "Em lên đi. Em định chối từ anh cả đời đấy à? Em định bỏ anh thật ư?”



Huyền thấy bất thần khi anh nói những lời bất nghĩa ấy bởi vì hai người đã chia tay. Huyền vùng vằng đi trước, cô không muốn anh nhận ra sự bối rối trong mắt cô. Vì như thế anh sẽ hiểu rằng cô còn chưa trạng thái quên anh. Huyền doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cứ thế bước đi về phía trước. Anh dựng xe xuống và nói lớn lên:



- "Giờ thì anh có thể tiếp kiến thô lỗ yêu em rồi. Anh đã sợ mình mắc căn bệnh ung thư quái quỷ đó, anh sợ làm tội em nên đành phải nói lời chia tay. Nhưng thật may điều động ấy đã không xảy ra. Vì vậy xin em đừng giết anh bằng cách chia tay anh như thế”.



Anh còn chưa kịp nói hết câu, Huyền đã quay đầu lại ôm chặt lấy anh. Cảm giác ấy hạnh phúc vô ngần. Đêm về khuya, sương bắt đầu xuống nhưng hai người lại thấy sao mà ấm áp…

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Trà sữa nhợt hà tớ yêu rau đi

 

Anh vừa đáp tôi, vừa giữ lại bàn tay nho nhỏ của đứa bé đang phá tung cái mái tóc của anh. Đứa doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi bé không chịu buông, càng nắm chặt hơn, cười khanh khách. Lúc ấy, nét mặt anh như vừa bất lực như vừa dung túng. Tôi bật cười. Anh thật giống một người nam giới của gia đình quá. Anh cuối cùng cũng gỡ được đứa bé xuống. Anh nhìn tôi rồi cười:

 

 

-          Khi em cười nhìn rất ngọt ngào, trà sữa bạc hà.

 

 

Tôi sặc. Anh nói cái gì? Ngọt ngào... á? Từ trước đến giờ người ta nói tôi đanh keo kiệt cá cày có, dữ dằn có, thô bỉ có, không giống con gái có, nhưng anh là người đầu tiên nói tôi ngọt ngào. Lại còn "trà sữa bạc hà”…

 

 

 

Anh lo lắng đưa tôi giấy ăn:

 

-          Em không sao chứ?

 

-          Khụ… em không sao…

 

 

Thế đấy, cuộc chuyện trò quá ba câu lần trước tiên diễn ra suôn sẻ như vậy.

 

 

…………

 

 

 

 

Những ngày sau, tôi và anh có phần thân thiết hơn. Và, tôi đã lúc ghen ghét với anh rồi đấy. Tại sao anh lại giỏi đến vậy cơ chứ? Tôi học Y, anh học Công nghệ thông tin thế mà sao anh lại có trạng thái giảng cho tôi một cách ngon ơ những bài mà tôi phải mất cả tiếng mới hoàn thành được chứ? Nhưng mà, cảm giác dựa dẫm vào anh… cũng không tệ.

 

 

 

Chuyện càng lúc càng quái, dạo gần đây, tôi bắt đầu có suy nghĩ:” Hình như mình thích anh ấy rồi!”. Tôi phẩm bình thường vô tâm vô tính chất là thế, nhưng mà đối với anh, tôi lại suy nghĩ phức tạp hóa lên. Tôi sợ, nhỡ như tôi tỏ tình với anh rồi, anh mà không thích tôi, với tính chất cách dịu dàng hiền hòa của anh, anh sẽ thương hại tôi mà mập mờ. Quan hệ của chúng tao mới tốt hơn một tí, vậy mà như thế có lẽ nào lại rơi vào bế tắc sao? Thế là, tôi bắt đầu sử dụng biện pháp gián tiếp kiến tiếp cận tình cảm của anh.

 

 

Ví dụ như, khi ở bên cạnh anh, tôi sẽ nhét tai nghe vào tai mà gào lên: ” Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh…” Thế nhưng, IQ của anh cao bao lăm thì EQ thấp bấy nhiêu. Anh không hiểu, anh không hiểu một chút nào. > < Những lúc như thế, anh sẽ nhẹ nhõm vỗ đầu tôi, cươi cười:

 

 

-          Trà sữa bạc hà, em cảm nắng anh nào mà đợt này cứ suốt ngày "mình yêu nhau đi” thế? Muốn gả đi thế rồi à?

 

 

 

Anh là đồ ngốc, ngốc nhất trần đời. Em muốn gả cho anh đấy, anh rước em về đi >

 

 

 

……………

 

 

 

Loáng cái đã đến 14 tháng 2, trời vẫn rét đũa căm. Tôi vốn muốn nhân ngày này tỏ tình quách đi cho rồi, cứ duy trì kiểu này thì tôi mệt tắt thở mất. Anh đúng là hết sức ngốc mà. Trong cái thời gian qua, tôi cũng biết được sức hút của anh lớn thế nào. Cặp của anh đi học về là đầy thư tình. Đến tận bây chừ tôi mới biết, hóa ra bây chừ người ta vẫn viết thư tình. Là tôi đi chậm thời tuyệt hay là tôi đi quá nhanh đây? Trở lại cái vấn đề hút gái của anh, tôi nhận ra, cái hôm tôi gặp anh lần đầu tiên là hôm anh mới khai trương quán. Chưa đầy một tuần sau, cái quán của anh từ vắng leo heo đến mức đông nghịt. Người vào uống thì ít mà vào ngắm anh thì nhiều. Đối với việc này, tôi rất khó chịu. Nhưng mà… vẫn chẳng biết thành thử làm gì. Muốn gặp anh lúc anh vắng khách thì chỉ có buổi trưa, sáng sớm tinh nằm mê mê hoặc buổi tối. Vậy mới nói, đẹp quá cũng không tốt.

 

 

 

Ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân, mạng xã hội, đường phố, trường học đều ngập màu hồng phấn của các cặp đôi yêu nhau. Tôi đi đến đâu là ở đó có màn ôm nhau, hôn hít rồi mấy câu nổi da gà. Con bạn tôi thì đã nhanh chóng gạt tôi sang một bên mà vi vu với thằng người thương tắt hơi tiệt của nó. Nó không biết được bạn nó đang khổ đau găng vì sắp tỏ tình mà chỉ biết tình tứ thôi > <. Con lợn hám trai!

 

 

 

Các cụ nói, người tính không bằng trời đất ơi tính, cấm có sai. Cái ngày đó, lúc mà con bạn tôi đang chìm đắm trong hạnh phúc của mình thì cũng đích thị là cái ngày thằng ý trung nhân nó nói chia tay. Đáng chết, tên đó đúng là quá khốn nạn mà. Lúc nó gọi điện cho tôi, tôi đang chọn socola để đến chỗ anh ấy. Nó gọi cho tôi, khóc lóc sướt mướt trong điện thoại. Tôi nghe mà xót hết cả ruột. Bình thường tôi với nó chí chóe như chó với mèo, nhưng mà khi chị em gặp chuyện thì khăng khăng không thể làm ngơ mà đứng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhìn.

 

 

 

 

Vừa lúc ấy, tôi thấy ngay ngoài cửa hiệu, thằng Huy, người yêu, à không, nhân tình cũ của nó đang dung dăng dung dẻ, tay trong tay với một con nhỏ ngực to mông to, mặt thì chát cả tấn phấn lên. Tôi cười nhạt. Thế này thì hôn cũng chẳng biết là đang cắn môi hay ăn son phấn nữa nhỉ. Con nhỏ đó ưỡn ẹo, nũng nịu với thằng đó, nhìn mà ngứa mắt. Bực mình thay cho con bạn, đùng đùng ngắt telephone xông ra.

 

 

-          Ê, đứng lại!

 

-          Cô là… bạn của Mai à? – Huy quay lại nhìn tôi, nhếch môi cười nhạo. – Sao? Con nhỏ đó khóc lóc đến tìm cô bởi vì tôi bần tiện nó à?

 

-          Buồn cười, nó có khóc cũng không phải khóc bởi thằng liệt não như mày. – Tôi châm chọc, mắt liếc qua con nhỏ đi bên cạnh hắn làm cô ta giật mình, giả đò sợ sệt nép vào sau tay hắn. Mẹ nó, chắc chắn nhỏ ta giả vờ, nhìn mặt đanh keo kiệt cá cày từng lớp đen đó thì sợ sệt cái quái gì?

 

-          Con điên, mày nói ai liệt não?

 

 

 

Huy hậm hực do bị nhục mạ trước mặt con nhỏ kia. Hắn ta hầm hầm đi đến, giơ quả đấm lên định động thủ với tôi. Nhưng mà tôi là ai? Giải nhất karate thành thị đâu phải để chơi? Tôi túm lấy tay hắn, tay còn lại vung lên tát ngay xuống mặt hắn cái bốp. Cái tát mạnh đến nỗi bên má hắn đã in hằn măn ngón tay tôi, đỏ lừ. Huy giận, rất giận. Hắn nổi xung đánh tới. Đúng lúc tôi định giơ chân cho hắn một đạp thì tay hắn bị ngăn lại. Trước mặt tôi, một thân hình cao lớn đã chắn giữa tôi và hắn. Anh xuất hiện.

 

 

 

 

Anh túm lấy tay hắn, cười mỉm:

 

 

-          Anh bạn này… đánh con gái có phải là rất nhục nhã hay không?

 

 

 

Huy gầm lên:

 

 

-          Fuck, mày là thằng nào? Cút đi!

 

Anh im lặng, nụ cười vẫn hiện diện trên mặt anh.

 

 

Bốp!

 

 

Một cú thụi ngay vào bụng. Huy hét lên, ôm bụng khuỵnh xuống. Con nhỏ bên cạnh thấy vậy thì sợ tái mặt, vội vội vã vàng ngồi xuống đỡ lấy hắn. Tên kia còn không biết điều, chửi rủa ầm ĩ. Anh hờ hững nhìn hắn:

 

 

-          Câm. Tôi đã rất lịch sự. Anh không biết điều thì đó là bởi vì anh thôi. Từ xưa đến nay tôi ghét nhất ai là đàn ông con trai mà hạ tay hạ chân với con gái. Nhục nhã. Đi thôi.

 

 

 

Rồi, anh nắm tay tôi kéo đi. Lần đầu tôi thấy anh như vậy. Thật… ngầu quá đi!!! Tôi chắc thành fan của anh mất. Xung quanh, gió đông vẫn thổi, lá vẫn rơi, quang cảnh lãng mạn tuyệt vời. Tôi cảm thấy… xung quanh còn có mấy bong bóng màu hồng phăng tung tóe. Tôi vô thức cười ngốc nghếch.

 

 

Huy gượng dậy, túm lấy áo anh, mắt trợn lên giận dữ:

 

 

-          Mày đánh tao rồi đi thế là được à?

 

 

Bốp.

 

 

Mọi người nhìn nhầm hướng rồi. Lần này là tôi đánh. Tôi túm cổ áo hắn, đánh chác túi bụi. May là đây là chỗ vắng người, không thì lên đàm luận với công an hết rồi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tên Huy bị đánh cho bầm dập, không dậy nổi. Tôi bực mình giơ ngón giữa:

 

 

-          Mẹ nó, bà đây đã không thèm động thuộc cấp rồi còn không biết đường mà cút xéo đi… abcxyz@!!@#@$#^%&.......

 

 

Con nhỏ mặt phấn bên cạnh đã sợ đến không nói được từ nào.

 

 

…………

 

 

 

Tôi bực bội, giậm chân mạnh mà đi như muốn phá nát cái đường. Anh đi đồng tôi, mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì, tiền có thỉnh thoảng là khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Tôi quay phắt người lại, ngẩng đầu lên rướn người trung thành vào anh, miệng phồng lên giận dỗi:

 

 

-          Anh muốn cười thì cứ cười đi!

 

-          Ha ha…

 

-          Ash... em ghét anh… - Tôi vò loạn cái đầu, ngồi sụp xuống ven đường.

 

-          Được rồi. Em giận cái gì chứ? Xử cũng xử người ta thê thảm thương rồi, còn tiếc nuối cái gì? – Anh cười cười, xoa đầu tôi.

 

 

 

Ai nói tôi tiếc chứ? Chẳng hoa cái hình tượng thục nữ đã bị phá hoại tơi bời trong mắt anh rồi. Anh sẽ ghét tôi. Tình cảm nhỏ bé của tôi sẽ bị bóp nát từ trong trứng mất. A, tên tắt hơi dẫm đó, lần sau mà gặp lại, bà đây khăng khăng cho ngươi sống không văn bằng chết. Tôi không đáp anh, quay mặt đi.

 

 

-          Thực ra… em cũng không cần phải giấu nữa. Anh biết em lâu rồi. Từ ngày thi đấu giao hữu giữa danh thiếp trường là anh đã biết rồi. Nhưng ngày đó, anh lại chẳng có dịp đấu với em, chỉ đứng nhìn thôi. Lúc đó, anh cảm thấy "Cô bé này thật năng động, đáng yêu quá đi.” Anh thích nhìn em nói chuyện vui vẻ với nhóm bạn cổ cổ võ của em, thích ánh mắt quyết bại của em trên sàn đấu. Hôm gặp lại em ở quán của anh, anh thực sự bất thần đấy. – Anh ngừng lại. Tôi nghe thấy giọng cười khe khẽ của anh bên tai. – Anh không ngờ một cô bé như vậy lại dịu hiền đến thế. Nhưng mà, xem ra, anh đúng là bị em xí gạt mất rồi.

 

-          Em dữ dằn thế đấy. Em thiếu nữ tính chất thế đấy. Em biết anh sẽ không thích mà, anh chỉ thích…

 

-          Ai nói anh không thích? Em không biết khi em ăn mặc, chăm nom đẹp đẽ đến chỗ anh anh đã khó chịu đến thế nào đâu. Lại còn suốt ngày lảm nhảm "mình yêu nhau đi” bên tai anh. Ngốc, lần sau tiền được ăn mặc đẹp cho mình anh ngắm thôi, đồng cân được doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi hát cho mình anh nghe thôi. – Anh cầm tay tôi, mắt nhìn tôi thật dịu dàng.

 

Tôi ngây ngốc. Tôi đang nằm mơ à? Mẹ ơi, tôi được tỏ tình này. Mà đối tượng lại còn là anh nữa chứ? OMG!!! Tôi đang mơ đúng không? Tôi đang mộng mị phải không?

 

 

Thấy tôi không trả lời, lại còn kèm cái mặt ngô nghê đó, anh bật cười:

 

 

-          Trà sữa bạc hà, mình yêu nhau đi.